“Về lại trường xưa với bao kỉ
niệm ,bóng dáng cô thầy vấn vương không rời.Một thời tuổi thơ trôi theo cánh
phượng, lơì thầy cô vong mãi.”…..Mỗi khi nghe lời bài hát này vang lên lòng tôi
bỗng lại mơn man nhớ những kỉ niệm của tuổi học trò .Đặc biệt là người đã gắn
bó với tôi suôt hai năm học của bặc trung học đã chắp cánh cho những ước mơ của
tôi đươc bay cao, bay xa hơn.Không ai khác chính là người mẹ thứ hai và là người
cô mà tôi vô cùng kính trọng.
Là người Việt Nam tôi như thuộc lòng về truyền
thống tôn sư trọng đạo. Vì vậy trong tôi luôn biết ơn người đã dạy cho tôi con
chữ và còn cho tôi những lời khuyên chân thành. Đó cũng là một hành trang và
kiến thức để tôi bước vào đời mà cảm thấy tự tin bởi tôi đã có những gì cần
thiết trong cuộc sống. Nói đến đây tôi chợt nhớ lại kỉ niệm của tôi với cô vào
đầu lớp sáu. Tôi bỡ ngỡ và cảm thấy mình không bằng chúng bạn , tôi rụt rè và
rất ít nói chuyện như một con ốc sên cuôn mình trong vỏ của mình. Nhưng cô đã
không quên tôi dường như cô đã đọc được ý nghĩ của tôi qua hành động. Vì vậy cô
đã đến bên cạnh tôi và an ủi tôi, động viên tôi, càng nhìn cô, càng nghĩ về cô
tôi cảm thấy cô là người mẹ thứ hai của mình. Bởi tôi đã xem cô như mẹ nên tôi
cảm thấy hết cô đơn .Bắt đầu từ đó tôi đã trở nên cởi mở và nói chuyện nhiều
hơn. Người cô mà tôi muốn nhắc đến ở đây là cô Trần Thị Cảnh.Cô là giáo viên
chủ nhiệm lớp sáu và phụ trách bộ môn Toán của lớp tôi. Cô có dáng người nhỏ
nhắn; khuôn mặt hiền lành, phúc hậu. Điểm sáng trên gương mặt anh tú của cô là
gò má cao, ửng hồng và đôi mắt màu xám tro với hàng lông mi đen tuyền. Đối với
tôi, cái ánh nhìn qua gọng kính của cô càng trở nên thân thiết và triều mến
hơn. Mái tóc đen chấm ngang vai của cô, được tém lên thật gọn. Qua hình ảnh của
cô tôi có thể mường tượng được tính cách gọn gàng nhưng vô cùng tỉ mỉ, chu đáo
của cô. Mỗi khi đến lớp, cô luôn dặn dò chúng tôi phải chăm chú nge thầy cô
giảng bài để có kết quả học tập tốt nhưng cô không quên cho chúng tôi lời
khuyên về nề nếp. Lời cô nói tôi vẫn nhớ như in: “Muốn có kết quá học tập tốt
thì trước tiên phải có kỉ luật tốt”. Tôi hiểu niềm tin yêu mà cô đặt vào chúng
tôi, vì vậy tôi luôn cố gắng hoàn thành tốt để xứng đáng với điều đó.
Tôi nghĩ nghề nhà giáo là một nghề cao cả, xứng đáng để
chúng ta tôn trọng và suy tôn nó. Mỗi công dân Việt Nam cần phải có lòng tôn sư trọng
đạo “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư" – có nghĩa một chữ cũng là thầy mà nửa
chữ cũng là thầy. Bởi tôi luôn mang sự kính trọng đối với thầy cô người đã mang
đến cho tôi kiến thức nên tôi luôn nhủ mình phải học tập tốt, làm thầy cô vui
lòng. Sẽ được sự yêu thương của thầy, cô dành cho tôi đó cũng là vinh hạnh mà
những người học trò như tôi mong muốn. Ngày 20-11 hằng năm, đạt được hoa điểm
mười cũng là một cách đẻ tri ân thầy cô. Ngày này cũng được các thầy cô trông
mong để đươcj các học trò thân yêu của mình đền ơn đáp nghĩa và cũng là dịp để
cô thầy xem lại kết quả suốt những năm học vừa qua. Đây cũng là dịp để cấc thầy
cô có dịp ngồi lại với nhau trò chuyện và ôn lại nhưng kỉ niệm xưa. Với tôi vào
ngày này tôi muốn gửi đến cô Cảnh những lời cảm ơn chân thành nhất để ghi nhớ
công ơn của cô với tôi nói riêng và tập thể lớp 8/5 nói chung .Người đã cho tôi
niềm tin để học tập tốt và có kết quả mà không còn e rè .
Tôi rất yêu cô và yêu cả nghề nhà giáo.
Ước mơ của tôi sau này sẽ trở thành cô giáo dạy môn ngữ văn và làm người có ích
cho xã hội theo đúng niềm tin của cô đặt cho tôi.
Nguyễn Hoàng Anh Thư
Cô Cho Em
Thấp thoáng bóng áo dài
Lướt
qua khung cửa số
Thướt
tha mái tóc dài
Nhìn
cô em, thật đẹp
Làn
gió đùa với lá
Múi
hương thật thân quen
Thoang
thoảng qua cửa lớp
Bất
chợt ngồi ngẩn ngơ
Nhìn
cô em cứ ngỡ
Người
mẹ đến với em
Bởi
cô thật hiền từ
Những
lời nói ngọt ngào
Em
vẫn mãi khắc ghi
Bóng
cô ở nơi đây
Dù
mai này đi xa
Cô
vẫn mãi là mẹ
Người
mẹ hiền thứ hai
Cho
em thêm kiến thức
Làm
hành trang cuộc sống
Chắp
cánh bước vào đời
Cô,
mẹ của em.
Nguyễn Hoàng Anh Thư
ƠN CÔ
Bao năm tháng nay em giật mình tỉnh giấc
Sắp qua rồi những tháng ngày thơ ngây
Những ngày vui của một thưở đến trường
Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng
Em nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm
Cô dạy em từng nét chữ vần thơ
Cô đưa em gõ cánh cửa cuộc đời
Và duyên dáng của một người con gái
Tâm hồn em một nỗi buồn dài
Cô ôm ấp, xoa đầu khi em khóc
Vầng trán cô những nếp nhăn se sắt
Tuổi nhỏ chúng em đâu biết ưu phiền
Cô dìu dắt cho em những điều hay lẽ phải
Em chợt nhận ra một điều nho nhỏ
Một tình thương bao la vô bờ bến
Cô dành tất cả cho chúng em.
Châu Thị Mĩ Hiền